暮 mù 抵 dǐ 丰 fēng 城 chéng 途 tú 中 zhōng 偶 ǒu 述 shù - - 郭 guō 谏 jiàn 臣 chén
江 jiāng 上 shàng 扬 yáng 舲 líng 趁 chèn 晚 wǎn 风 fēng , , 隔 gé 窗 chuāng 烟 yān 雾 wù 昼 zhòu 蒙 méng 蒙 méng 。 。
芦 lú 花 huā 寒 hán 映 yìng 平 píng 沙 shā 白 bái , , 枫 fēng 叶 yè 时 shí 兼 jiān 落 luò 照 zhào 红 hóng 。 。
自 zì 分 fēn 疏 shū 狂 kuáng 成 chéng 傲 ào 吏 lì , , 敢 gǎn 言 yán 流 liú 俗 sú 笑 xiào 愚 yú 公 gōng 。 。
终 zhōng 当 dāng 脱 tuō 却 què 樊 fán 笼 lóng 去 qù , , 一 yī 棹 zhào 长 cháng 歌 gē 笠 lì 泽 zé 东 dōng 。 。
暮抵丰城途中偶述。明代。郭谏臣。江上扬舲趁晚风,隔窗烟雾昼蒙蒙。 芦花寒映平沙白,枫叶时兼落照红。 自分疏狂成傲吏,敢言流俗笑愚公。 终当脱却樊笼去,一棹长歌笠泽东。