春 chūn 夜 yè 闻 wén 角 jiǎo - - 陈 chén 子 zi 升 shēng
尉 wèi 佗 tuó 城 chéng 上 shàng 春 chūn 吹 chuī 角 jiǎo , , 月 yuè 暗 àn 千 qiān 门 mén 夜 yè 可 kě 怜 lián 。 。
几 jǐ 处 chù 惊 jīng 乌 wū 栖 qī 未 wèi 暖 nuǎn , , 往 wǎng 时 shí 词 cí 客 kè 泪 lèi 应 yīng 悬 xuán 。 。
江 jiāng 山 shān 一 yī 为 wèi 迷 mí 孤 gū 枕 zhěn , , 笳 jiā 鼓 gǔ 何 hé 劳 láo 媚 mèi 远 yuǎn 天 tiān 。 。
无 wú 限 xiàn 微 wēi 吟 yín 向 xiàng 明 míng 发 fā , , 晓 xiǎo 风 fēng 吹 chuī 断 duàn 越 yuè 台 tái 烟 yān 。 。
春夜闻角。明代。陈子升。尉佗城上春吹角,月暗千门夜可怜。 几处惊乌栖未暖,往时词客泪应悬。 江山一为迷孤枕,笳鼓何劳媚远天。 无限微吟向明发,晓风吹断越台烟。