听 tīng 叶 yè 山 shān 人 rén 弹 tán 琴 qín - - 陈 chén 子 zi 升 shēng
儿 ér 时 shí 操 cāo 弄 nòng 到 dào 于 yú 今 jīn , , 今 jīn 日 rì 寥 liáo 寥 liáo 太 tài 古 gǔ 音 yīn 。 。
弹 dàn 到 dào 无 wú 声 shēng 方 fāng 得 dé 手 shǒu , , 听 tīng 来 lái 如 rú 语 yǔ 只 zhǐ 呈 chéng 心 xīn 。 。
瓶 píng 花 huā 上 shàng 蚁 yǐ 兼 jiān 香 xiāng 堕 duò , , 研 yán 水 shuǐ 涵 hán 龙 lóng 逗 dòu 海 hǎi 吟 yín 。 。
近 jìn 净 jìng 耳 ěr 根 gēn 惟 wéi 梵 fàn 呗 bài , , 即 jí 当 dāng 携 xié 此 cǐ 就 jiù 禅 chán 林 lín 。 。
听叶山人弹琴。明代。陈子升。儿时操弄到于今,今日寥寥太古音。 弹到无声方得手,听来如语只呈心。 瓶花上蚁兼香堕,研水涵龙逗海吟。 近净耳根惟梵呗,即当携此就禅林。