集 jí 唐 táng - - 陈 chén 子 zi 升 shēng
一 yī 生 shēng 自 zì 是 shì 悠 yōu 悠 yōu 者 zhě , , 遽 jù 落 luò 丹 dān 霄 xiāo 起 qǐ 爱 ài 憎 zēng 。 。
岭 lǐng 树 shù 重 zhòng 遮 zhē 千 qiān 里 lǐ 目 mù , , 雪 xuě 山 shān 愁 chóu 送 sòng 五 wǔ 溪 xī 僧 sēng 。 。
窗 chuāng 临 lín 绝 jué 涧 jiàn 闻 wén 流 liú 水 shuǐ , , 叶 yè 尽 jǐn 孤 gū 村 cūn 见 jiàn 夜 yè 灯 dēng 。 。
不 bù 为 wéi 困 kùn 穷 qióng 宁 níng 有 yǒu 此 cǐ , , 曲 qū 栏 lán 愁 chóu 绝 jué 每 měi 长 zhǎng 凭 píng 。 。
集唐。明代。陈子升。一生自是悠悠者,遽落丹霄起爱憎。 岭树重遮千里目,雪山愁送五溪僧。 窗临绝涧闻流水,叶尽孤村见夜灯。 不为困穷宁有此,曲栏愁绝每长凭。