重 chóng 阳 yáng 二 èr 首 shǒu - - 陶 táo 安 ān
倚 yǐ 杖 zhàng 西 xī 风 fēng 晚 wǎn 日 rì 间 jiān , , 一 yī 江 jiāng 晴 qíng 色 sè 照 zhào 衰 shuāi 颜 yán 。 。
近 jìn 年 nián 独 dú 喜 xǐ 行 xíng 平 píng 地 dì , , 才 cái 说 shuō 登 dēng 高 gāo 倦 juàn 上 shàng 山 shān 。 。
乱 luàn 后 hòu 菊 jú 花 huā 栽 zāi 已 yǐ 少 shǎo , , 病 bìng 馀 yú 酒 jiǔ 盏 zhǎn 饮 yǐn 何 hé 悭 qiān 。 。
霜 shuāng 螯 áo 玉 yù 鲙 kuài 无 wú 寻 xún 处 chù , , 老 lǎo 树 shù 残 cán 烟 yān 自 zì 掩 yǎn 关 guān 。 。
重阳二首。明代。陶安。倚杖西风晚日间,一江晴色照衰颜。 近年独喜行平地,才说登高倦上山。 乱后菊花栽已少,病馀酒盏饮何悭。 霜螯玉鲙无寻处,老树残烟自掩关。