病 bìng 起 qǐ 见 jiàn 庭 tíng 萱 xuān 有 yǒu 作 zuò - - 陆 lù 深 shēn
堂 táng 背 bèi 花 huā 开 kāi 空 kōng 复 fù 情 qíng , , 客 kè 衣 yī 偏 piān 感 gǎn 岁 suì 年 nián 更 gèng 。 。
满 mǎn 庭 tíng 绿 lǜ 荫 yīn 飞 fēi 新 xīn 燕 yàn , , 无 wú 数 shù 乡 xiāng 心 xīn 啼 tí 乱 luàn 莺 yīng 。 。
病 bìng 后 hòu 强 qiáng 题 tí 眠 mián 食 shí 健 jiàn , , 镜 jìng 中 zhōng 常 cháng 为 wèi 鬓 bìn 毛 máo 惊 jīng 。 。
黄 huáng 金 jīn 台 tái 上 shàng 频 pín 回 huí 首 shǒu , , 惭 cán 愧 kuì 当 dāng 时 shí 买 mǎi 骏 jùn 名 míng 。 。
病起见庭萱有作。明代。陆深。堂背花开空复情,客衣偏感岁年更。 满庭绿荫飞新燕,无数乡心啼乱莺。 病后强题眠食健,镜中常为鬓毛惊。 黄金台上频回首,惭愧当时买骏名。