和 hé 易 yì 钦 qīn 之 zhī 游 yóu 广 guǎng 恩 ēn 寺 sì - - 陆 lù 深 shēn
春 chūn 日 rì 欣 xīn 逢 féng 水 shuǐ 西 xī 寺 sì , , 入 rù 门 mén 无 wú 数 shù 香 xiāng 烟 yān 凝 níng 。 。
乡 xiāng 园 yuán 千 qiān 里 lǐ 远 yuǎn 作 zuò 客 kè , , 尘 chén 土 tǔ 十 shí 年 nián 终 zhōng 愧 kuì 僧 sēng 。 。
风 fēng 光 guāng 每 měi 向 xiàng 闲 xián 边 biān 见 jiàn , , 山 shān 色 sè 试 shì 凭 píng 高 gāo 处 chù 登 dēng 。 。
未 wèi 问 wèn 西 xī 来 lái 柏 bǎi 子 zi 树 shù , , 可 kě 怜 lián 清 qīng 沼 zhǎo 玉 yù 壶 hú 冰 bīng 。 。
和易钦之游广恩寺。明代。陆深。春日欣逢水西寺,入门无数香烟凝。 乡园千里远作客,尘土十年终愧僧。 风光每向闲边见,山色试凭高处登。 未问西来柏子树,可怜清沼玉壶冰。