横 héng 水 shuǐ 衙 yá 斋 zhāi 看 kàn 梅 méi - - 梁 liáng 以 yǐ 壮 zhuàng
粉 fěn 署 shǔ 墙 qiáng 高 gāo 隔 gé 石 shí 泉 quán , , 香 xiāng 温 wēn 飞 fēi 出 chū 散 sàn 寒 hán 烟 yān 。 。
似 shì 谁 shuí 佩 pèi 玉 yù 非 fēi 无 wú 德 dé , , 即 jí 尔 ěr 含 hán 冰 bīng 亦 yì 有 yǒu 年 nián 。 。
孤 gū 影 yǐng 只 zhǐ 当 dāng 同 tóng 客 kè 寄 jì , , 黄 huáng 昏 hūn 不 bù 欲 yù 尽 jìn 人 rén 怜 lián 。 。
林 lín 逋 bū 去 qù 后 hòu 应 yīng 坚 jiān 守 shǒu , , 莫 mò 问 wèn 家 jiā 山 shān 旧 jiù 土 tǔ 田 tián 。 。
横水衙斋看梅。明代。梁以壮。粉署墙高隔石泉,香温飞出散寒烟。 似谁佩玉非无德,即尔含冰亦有年。 孤影只当同客寄,黄昏不欲尽人怜。 林逋去后应坚守,莫问家山旧土田。