次 cì 一 yī 松 sōng 山 shān 人 rén 过 guò 司 sī 徒 tú 岭 lǐng 韵 yùn 写 xiě 怀 huái - - 张 zhāng 天 tiān 赋 fù
浮 fú 云 yún 作 zuò 态 tài 弄 nòng 晴 qíng 阴 yīn , , 芳 fāng 草 cǎo 无 wú 情 qíng 碍 ài 马 mǎ 行 xíng 。 。
恰 qià 值 zhí 歌 gē 停 tíng 闻 wén 短 duǎn 笛 dí , , 忽 hū 当 dāng 林 lín 断 duàn 遇 yù 宽 kuān 坪 píng 。 。
闲 xián 花 huā 野 yě 草 cǎo 无 wú 边 biān 趣 qù , , 秋 qiū 水 shuǐ 长 cháng 天 tiān 一 yī 色 sè 清 qīng 。 。
棋 qí 局 jú 正 zhèng 酣 hān 柯 kē 木 mù 烂 làn , , 寒 hán 江 jiāng 何 hé 日 rì 结 jié 鸥 ōu 盟 méng 。 。
次一松山人过司徒岭韵写怀。明代。张天赋。浮云作态弄晴阴,芳草无情碍马行。 恰值歌停闻短笛,忽当林断遇宽坪。 闲花野草无边趣,秋水长天一色清。 棋局正酣柯木烂,寒江何日结鸥盟。