又 yòu 代 dài 浙 zhè 江 jiāng 李 lǐ 咸 xián 峰 fēng 年 nián 丈 zhàng 一 yī 首 shǒu - - 梁 liáng 维 wéi 栋 dòng
荒 huāng 城 chéng 人 rén 倚 yǐ 白 bái 云 yún 边 biān , , 不 bú 见 jiàn 宸 chén 游 yóu 别 bié 殿 diàn 年 nián 。 。
芳 fāng 草 cǎo 愁 chóu 迷 mí 驰 chí 辇 niǎn 道 dào , , 雨 yǔ 花 huā 空 kōng 落 luò 讲 jiǎng 经 jīng 筵 yán 。 。
龙 lóng 蟠 pán 台 tái 北 běi 开 kāi 晴 qíng 螮 dì , , 鸟 niǎo 下 xià 湖 hú 南 nán 起 qǐ 暮 mù 烟 yān 。 。
最 zuì 是 shì 长 zhǎng 堤 dī 杨 yáng 柳 liǔ 色 sè , , 无 wú 关 guān 兴 xīng 废 fèi 自 zì 依 yī 然 rán 。 。
又代浙江李咸峰年丈一首。明代。梁维栋。荒城人倚白云边,不见宸游别殿年。 芳草愁迷驰辇道,雨花空落讲经筵。 龙蟠台北开晴螮,鸟下湖南起暮烟。 最是长堤杨柳色,无关兴废自依然。