独 dú 旅 lǚ 逢 féng 春 chūn - - 喻 yù 时 shí
江 jiāng 城 chéng 江 jiāng 郭 guō 暖 nuǎn 风 fēng 吹 chuī , , 独 dú 旅 lǚ 萧 xiāo 萧 xiāo 物 wù 候 hòu 移 yí 。 。
倚 yǐ 榻 tà 昼 zhòu 怜 lián 巢 cháo 燕 yàn 语 yǔ , , 隔 gé 帘 lián 晴 qíng 对 duì 海 hǎi 棠 táng 枝 zhī 。 。
秦 qín 淮 huái 水 shuǐ 远 yuǎn 空 kōng 惆 chóu 怅 chàng , , 嵩 sōng 岳 yuè 山 shān 高 gāo 正 zhèng 别 bié 离 lí 。 。
目 mù 断 duàn 红 hóng 云 yún 半 bàn 天 tiān 杳 yǎo , , 不 bù 知 zhī 春 chūn 草 cǎo 碧 bì 参 cēn 差 cī 。 。
独旅逢春。明代。喻时。江城江郭暖风吹,独旅萧萧物候移。 倚榻昼怜巢燕语,隔帘晴对海棠枝。 秦淮水远空惆怅,嵩岳山高正别离。 目断红云半天杳,不知春草碧参差。