登 dēng 云 yún 岫 xiù 再 zài 用 yòng 前 qián 韵 yùn 其 qí 一 yī - - 彭 péng 孙 sūn 贻 yí
兴 xìng 幽 yōu 绝 jué 壑 hè 不 bù 知 zhī 深 shēn , , 坐 zuò 啸 xiào 行 xíng 吟 yín 傍 bàng 石 shí 林 lín 。 。
拾 shè 级 jí 渐 jiàn 升 shēng 天 tiān 咫 zhǐ 尺 chǐ , , 飞 fēi 縆 gēng 遥 yáo 挂 guà 雪 xuě 千 qiān 寻 xún 。 。
饥 jī 分 fēn 僧 sēng 钵 bō 供 gōng 寒 hán 具 jù , , 香 xiāng 觉 jué 岩 yán 花 huā 胜 shèng 水 shuǐ 沉 chén 。 。
为 wèi 爱 ài 岩 yán 栖 qī 归 guī 未 wèi 得 dé , , 孤 gū 松 sōng 冬 dōng 岭 lǐng 是 shì 知 zhī 音 yīn 。 。
登云岫再用前韵 其一。明代。彭孙贻。兴幽绝壑不知深,坐啸行吟傍石林。 拾级渐升天咫尺,飞縆遥挂雪千寻。 饥分僧钵供寒具,香觉岩花胜水沉。 为爱岩栖归未得,孤松冬岭是知音。