和 hé 唐 táng 士 shì 絅 jiōng - - 黄 huáng 衷 zhōng
夕 xī 郎 láng 白 bái 皙 xī 仍 réng 青 qīng 春 chūn , , 黄 huáng 扉 fēi 落 luò 笔 bǐ 傍 bàng 无 wú 人 rén 。 。
当 dāng 年 nián 但 dàn 爱 ài 心 xīn 骨 gǔ 老 lǎo , , 今 jīn 日 rì 犹 yóu 窥 kuī 诗 shī 兴 xìng 新 xīn 。 。
女 nǚ 儿 ér 意 yì 气 qì 衰 shuāi 避 bì 好 hǎo , , 蚊 wén 翰 hàn 亦 yì 笑 xiào 南 nán 山 shān 小 xiǎo 。 。
秋 qiū 堂 táng 隐 yǐn 几 jǐ 覆 fù 玄 xuán 经 jīng , , 不 bù 道 dào 时 shí 人 rén 终 zhōng 不 bù 晓 xiǎo 。 。
和唐士絅。明代。黄衷。夕郎白皙仍青春,黄扉落笔傍无人。 当年但爱心骨老,今日犹窥诗兴新。 女儿意气衰避好,蚊翰亦笑南山小。 秋堂隐几覆玄经,不道时人终不晓。