苍 cāng 梧 wú 初 chū 发 fā - - 黄 huáng 佐 zuǒ
苍 cāng 梧 wú 北 běi 望 wàng 尽 jǐn 蛮 mán 荒 huāng , , 云 yún 黑 hēi 山 shān 青 qīng 烟 yān 雾 wù 黄 huáng 。 。
旌 jīng 旆 pèi 行 xíng 随 suí 日 rì 隐 yǐn 见 jiàn , , 蒙 méng 冲 chōng 坐 zuò 觉 jué 天 tiān 低 dī 昂 áng 。 。
鼋 yuán 鼍 tuó 乘 chéng 雨 yǔ 出 chū 岩 yán 穴 xué , , 翡 fěi 翠 cuì 挟 xié 春 chūn 鸣 míng 桄 guāng 榔 láng 。 。
旅 lǚ 怀 huái 历 lì 乱 luàn 不 bù 可 kě 尽 jǐn , , 芳 fāng 草 cǎo 萋 qī 萋 qī 弥 mí 岸 àn 长 zhǎng 。 。
苍梧初发。明代。黄佐。苍梧北望尽蛮荒,云黑山青烟雾黄。 旌旆行随日隐见,蒙冲坐觉天低昂。 鼋鼍乘雨出岩穴,翡翠挟春鸣桄榔。 旅怀历乱不可尽,芳草萋萋弥岸长。