重 zhòng 庭 tíng 院 yuàn 叠 dié 石 shí - - 郑 zhèng 学 xué 醇 chún
一 yī 竿 gān 重 zhòng 上 shàng 钓 diào 矶 jī 头 tóu , , 矶 jī 漈 jì 宜 yí 人 rén 是 shì 白 bái 鸥 ōu 。 。
江 jiāng 海 hǎi 自 zì 通 tōng 天 tiān 地 dì 老 lǎo , , 烟 yān 波 bō 长 cháng 送 sòng 古 gǔ 今 jīn 愁 chóu 。 。
凭 píng 凌 líng 巨 jù 浪 làng 贾 jiǎ 船 chuán 晚 wǎn , , 萧 xiāo 瑟 sè 高 gāo 原 yuán 野 yě 笛 dí 秋 qiū 。 。
采 cǎi 得 dé 瑶 yáo 华 huá 谁 shuí 可 kě 寄 jì , , 美 měi 人 rén 犹 yóu 自 zì 隔 gé 沧 cāng 洲 zhōu 。 。
重庭院叠石。明代。郑学醇。一竿重上钓矶头,矶漈宜人是白鸥。 江海自通天地老,烟波长送古今愁。 凭凌巨浪贾船晚,萧瑟高原野笛秋。 采得瑶华谁可寄,美人犹自隔沧洲。