曹 cáo 文 wén 村 cūn 晚 wǎn 归 guī - - 赵 zhào 完 wán 璧 bì
斜 xié 日 rì 荒 huāng 山 shān 返 fǎn 旆 pèi 旌 jīng , , 野 yě 烟 yān 迢 tiáo 递 dì 暗 àn 孤 gū 城 chéng 。 。
路 lù 迷 mí 春 chūn 草 cǎo 连 lián 云 yún 碧 bì , , 水 shuǐ 绕 rào 寒 hán 川 chuān 隔 gé 岸 àn 明 míng 。 。
细 xì 雨 yǔ 不 bù 禁 jīn 花 huā 外 wài 冷 lěng , , 惊 jīng 风 fēng 可 kě 奈 nài 树 shù 边 biān 声 shēng 。 。
芳 fāng 菲 fēi 有 yǒu 兴 xìng 催 cuī 归 guī 急 jí , , 每 měi 苦 kǔ 登 dēng 临 lín 不 bù 称 chēng 情 qíng 。 。
曹文村晚归。明代。赵完璧。斜日荒山返旆旌,野烟迢递暗孤城。 路迷春草连云碧,水绕寒川隔岸明。 细雨不禁花外冷,惊风可奈树边声。 芳菲有兴催归急,每苦登临不称情。