览 lǎn 鉴 jiàn - - 郑 zhèng 文 wén 康 kāng
怕 pà 将 jiāng 明 míng 镜 jìng 照 zhào 衰 shuāi 颜 yán , , 一 yī 照 zhào 衰 shuāi 颜 yán 一 yī 惘 wǎng 然 rán 。 。
尺 chǐ 颈 jǐng 渐 jiàn 长 zhǎng 如 rú 瘦 shòu 鹤 hè , , 半 bàn 头 tóu 尽 jǐn 秃 tū 似 shì 枯 kū 禅 chán 。 。
道 dào 逢 féng 远 yuǎn 客 kè 疑 yí 非 fēi 我 wǒ , , 人 rén 困 kùn 沉 chén 疴 kē 却 què 是 shì 天 tiān 。 。
独 dú 有 yǒu 光 guāng 明 míng 心 xīn 一 yì 点 diǎn , , 不 bù 随 suí 容 róng 貌 mào 变 biàn 初 chū 年 nián 。 。
览鉴。明代。郑文康。怕将明镜照衰颜,一照衰颜一惘然。 尺颈渐长如瘦鹤,半头尽秃似枯禅。 道逢远客疑非我,人困沉疴却是天。 独有光明心一点,不随容貌变初年。