赋 fù 秋 qiū 海 hǎi 棠 táng 次 cì 马 mǎ 中 zhōng 舍 shè 文 wén 明 míng 韵 yùn - - 潘 pān 希 xī 曾 céng
自 zì 是 shì 东 dōng 风 fēng 第 dì 一 yī 流 liú , , 不 bù 随 suí 桃 táo 李 lǐ 弄 nòng 春 chūn 柔 róu 。 。
驻 zhù 颜 yán 谁 shuí 与 yǔ 传 chuán 丹 dān 诀 jué , , 倾 qīng 国 guó 天 tiān 留 liú 艳 yàn 素 sù 秋 qiū 。 。
清 qīng 极 jí 傅 fù 霜 shuāng 肌 jī 不 bù 粟 sù , , 睡 shuì 来 lái 侵 qīn 月 yuè 影 yǐng 还 hái 幽 yōu 。 。
沉 chén 香 xiāng 亭 tíng 畔 pàn 如 rú 曾 céng 见 jiàn , , 莫 mò 道 dào 杨 yáng 妃 fēi 得 dé 与 yǔ 俦 chóu 。 。
赋秋海棠次马中舍文明韵。明代。潘希曾。自是东风第一流,不随桃李弄春柔。 驻颜谁与传丹诀,倾国天留艳素秋。 清极傅霜肌不粟,睡来侵月影还幽。 沉香亭畔如曾见,莫道杨妃得与俦。