次 cì 韵 yùn 曹 cáo 霜 shuāng 厓 yá 清 qīng 明 míng 见 jiàn 寄 jì - - 潘 pān 希 xī 曾 céng
一 yī 春 chūn 多 duō 梦 mèng 竟 jìng 难 nán 明 míng , , 流 liú 水 shuǐ 飞 fēi 花 huā 伤 shāng 客 kè 情 qíng 。 。
修 xiū 禊 xì 亭 tíng 荒 huāng 觞 shāng 未 wèi 泛 fàn , , 登 dēng 楼 lóu 地 dì 僻 pì 赋 fù 初 chū 成 chéng 。 。
狂 kuáng 风 fēng 暴 bào 雨 yǔ 过 guò 寒 hán 食 shí , , 野 yě 蔌 sù 山 shān 殽 xiáo 入 rù 夜 yè 烹 pēng 。 。
珍 zhēn 重 zhòng 诗 shī 筒 tǒng 相 xiāng 慰 wèi 藉 jiè , , 此 cǐ 心 xīn 惟 wéi 合 hé 向 xiàng 君 jūn 倾 qīng 。 。
次韵曹霜厓清明见寄。明代。潘希曾。一春多梦竟难明,流水飞花伤客情。 修禊亭荒觞未泛,登楼地僻赋初成。 狂风暴雨过寒食,野蔌山殽入夜烹。 珍重诗筒相慰藉,此心惟合向君倾。