松 sōng 云 yún 为 wéi 丁 dīng 文 wén 华 huá 作 zuò - - 谢 xiè 迁 qiān
白 bái 云 yún 深 shēn 护 hù 老 lǎo 松 sōng 根 gēn , , 晚 wǎn 景 jǐng 盘 pán 桓 huán 旧 jiù 主 zhǔ 人 rén 。 。
山 shān 雨 yǔ 欲 yù 来 lái 惊 jīng 鹤 hè 梦 mèng , , 天 tiān 风 fēng 忽 hū 动 dòng 落 luò 龙 lóng 鳞 lín 。 。
巢 cháo 居 jū 杳 yǎo 霭 ǎi 真 zhēn 成 chéng 隐 yǐn , , 画 huà 笔 bǐ 模 mó 糊 hu 妙 miào 入 rù 神 shén 。 。
几 jǐ 为 wèi 采 cǎi 苓 líng 迷 mí 却 què 路 lù , , 不 bù 知 zhī 空 kōng 翠 cuì 湿 shī 衣 yī 巾 jīn 。 。
松云为丁文华作。明代。谢迁。白云深护老松根,晚景盘桓旧主人。 山雨欲来惊鹤梦,天风忽动落龙鳞。 巢居杳霭真成隐,画笔模糊妙入神。 几为采苓迷却路,不知空翠湿衣巾。