诸 zhū 葛 gě 亭 tíng - - 钟 zhōng 芳 fāng
四 sì 山 shān 缭 liáo 绕 rào 郁 yù 孤 gū 亭 tíng , , 亭 tíng 上 shàng 风 fēng 烟 yān 白 bái 昼 zhòu 冥 míng 。 。
世 shì 乱 luàn 英 yīng 雄 xióng 扶 fú 汉 hàn 鼎 dǐng , , 功 gōng 成 chéng 干 gàn 羽 yǔ 在 zài 虞 yú 庭 tíng 。 。
师 shī 兴 xìng 渭 wèi 上 shàng 人 rén 归 guī 义 yì , , 星 xīng 陨 yǔn 营 yíng 中 zhōng 地 dì 失 shī 灵 líng 。 。
我 wǒ 欲 yù 渡 dù 泸 lú 追 zhuī 远 yuǎn 略 lüè , , 却 què 惭 cán 双 shuāng 鬓 bìn 已 yǐ 星 xīng 星 xīng 。 。
诸葛亭。明代。钟芳。四山缭绕郁孤亭,亭上风烟白昼冥。 世乱英雄扶汉鼎,功成干羽在虞庭。 师兴渭上人归义,星陨营中地失灵。 我欲渡泸追远略,却惭双鬓已星星。