挽 wǎn 大 dà 理 lǐ 王 wáng 卿 qīng 仲 zhòng 宏 hóng - - 韩 hán 雍 yōng
风 fēng 节 jié 如 rú 君 jūn 世 shì 所 suǒ 难 nán , , 功 gōng 名 míng 未 wèi 竟 jìng 忽 hū 凋 diāo 残 cán 。 。
徒 tú 闻 wén 清 qīng 议 yì 推 tuī 杨 yáng 震 zhèn , , 不 bù 遂 suí 苍 cāng 生 shēng 望 wàng 谢 xiè 安 ān 。 。
棘 jí 署 shǔ 鸟 niǎo 呼 hū 人 rén 已 yǐ 远 yuǎn , , 玉 yù 壶 hú 冰 bīng 尽 jǐn 月 yuè 空 kōng 寒 hán 。 。
怜 lián 才 cái 独 dú 我 wǒ 相 xiāng 知 zhī 久 jiǔ , , 一 yī 睹 dǔ 遗 yí 容 róng 泪 lèi 一 yī 弹 dàn 。 。
挽大理王卿仲宏。明代。韩雍。风节如君世所难,功名未竟忽凋残。 徒闻清议推杨震,不遂苍生望谢安。 棘署鸟呼人已远,玉壶冰尽月空寒。 怜才独我相知久,一睹遗容泪一弹。