登 dēng 云 yún 中 zhōng 城 chéng 西 xī 北 běi 楼 lóu 次 cì 古 gǔ 诗 shī 韵 yùn - - 韩 hán 雍 yōng
天 tiān 风 fēng 吹 chuī 我 wǒ 上 shàng 层 céng 檐 yán , , 望 wàng 入 rù 中 zhōng 边 biān 逸 yì 兴 xìng 添 tiān 。 。
草 cǎo 暗 àn 黄 huáng 沙 shā 迷 mí 远 yuǎn 近 jìn , , 山 shān 连 lián 紫 zǐ 塞 sāi 见 jiàn 毫 háo 纤 xiān 。 。
筹 chóu 边 biān 自 zì 愧 kuì 李 lǐ 德 dé 裕 yù , , 忧 yōu 国 guó 谁 shuí 如 rú 范 fàn 仲 zhòng 淹 yān 。 。
耐 nài 此 cǐ 高 gāo 寒 hán 属 shǔ 吾 wú 辈 bèi , , 不 bù 须 xū 重 zhòng 挂 guà 却 què 寒 hán 帘 lián 。 。
登云中城西北楼次古诗韵。明代。韩雍。天风吹我上层檐,望入中边逸兴添。 草暗黄沙迷远近,山连紫塞见毫纤。 筹边自愧李德裕,忧国谁如范仲淹。 耐此高寒属吾辈,不须重挂却寒帘。