次 cì 段 duàn 世 shì 高 gāo 掌 zhǎng 科 kē 九 jiǔ 日 rì 登 dēng 楼 lóu 韵 yùn - - 钟 zhōng 渤 bó
罗 luó 浮 fú 山 shān 远 yuǎn 白 bái 云 yún 收 shōu , , 南 nán 望 wàng 情 qíng 孤 gū 百 bǎi 尺 chǐ 楼 lóu 。 。
几 jǐ 点 diǎn 黄 huáng 花 huā 空 kōng 照 zhào 景 jǐng , , 数 shù 茎 jīng 华 huá 发 fà 不 bù 胜 shèng 秋 qiū 。 。
雁 yàn 将 jiāng 暝 míng 色 sè 催 cuī 诗 shī 句 jù , , 天 tiān 与 yǔ 清 qīng 香 xiāng 落 luò 酒 jiǔ 瓯 ōu 。 。
安 ān 得 dé 此 cǐ 身 shēn 如 rú 蔗 zhè 境 jìng , , 了 liǎo 无 wú 酸 suān 楚 chǔ 到 dào 心 xīn 头 tóu 。 。
次段世高掌科九日登楼韵。明代。钟渤。罗浮山远白云收,南望情孤百尺楼。 几点黄花空照景,数茎华发不胜秋。 雁将暝色催诗句,天与清香落酒瓯。 安得此身如蔗境,了无酸楚到心头。