洢 yī 儿 ér 能 néng 诗 shī 却 què 赋 fù - - 魏 wèi 大 dà 中 zhōng
惯 guàn 是 shì 贫 pín 多 duō 事 shì , , 生 shēng 儿 ér 又 yòu 赋 fù 诗 shī 。 。
未 wèi 堪 kān 供 gōng 客 kè 眼 yǎn , , 聊 liáo 以 yǐ 慰 wèi 吾 wú 私 sī 。 。
每 měi 念 niàn 有 yǒu 穷 qióng 日 rì , , 仍 réng 疑 yí 无 wú 始 shǐ 时 shí 。 。
青 qīng 山 shān 应 yīng 好 hǎo 在 zài , , 何 hé 地 dì 许 xǔ 从 cóng 师 shī 。 。
洢儿能诗却赋。明代。魏大中。惯是贫多事,生儿又赋诗。 未堪供客眼,聊以慰吾私。 每念有穷日,仍疑无始时。 青山应好在,何地许从师。