和 hé 祈 qí 主 zhǔ 事 shì 春 chūn 日 rì 韵 yùn - - 苏 sū 仲 zhòng
怪 guài 得 de 阳 yáng 春 chūn 有 yǒu 脚 jiǎo 忙 máng , , 小 xiǎo 园 yuán 桃 táo 李 lǐ 已 yǐ 争 zhēng 芳 fāng 。 。
人 rén 生 shēng 风 fēng 月 yuè 惟 wéi 真 zhēn 性 xìng , , 谁 shuí 遇 yù 莺 yīng 花 huā 不 bù 倒 dǎo 觞 shāng 。 。
休 xiū 把 bǎ 功 gōng 名 míng 嗟 jiē 老 lǎo 鬓 bìn , , 且 qiě 供 gōng 人 rén 事 shì 笑 xiào 他 tā 乡 xiāng 。 。
我 wǒ 知 zhī 塞 sāi 上 shàng 翁 wēng 心 xīn 事 shì , , 得 dé 失 shī 无 wú 关 guān 心 xīn 自 zì 凉 liáng 。 。
和祈主事春日韵。明代。苏仲。怪得阳春有脚忙,小园桃李已争芳。 人生风月惟真性,谁遇莺花不倒觞。 休把功名嗟老鬓,且供人事笑他乡。 我知塞上翁心事,得失无关心自凉。