秋 qiū 钟 zhōng - - 释 shì 古 gǔ 荫 yīn
露 lù 浓 nóng 云 yún 重 zhòng 漏 lòu 初 chū 长 zhǎng , , 一 yì 点 diǎn 寒 hán 钟 zhōng 出 chū 上 shàng 方 fāng 。 。
松 sōng 鹤 hè 醒 xǐng 回 huí 潭 tán 底 dǐ 梦 mèng , , 野 yě 猿 yuán 惊 jīng 破 pò 岭 lǐng 头 tóu 霜 shuāng 。 。
悠 yōu 扬 yáng 暗 àn 度 dù 随 suí 秋 qiū 水 shuǐ , , 濩 huò 落 luò 频 pín 惊 jīng 在 zài 夜 yè 凉 liáng 。 。
最 zuì 是 shì 龛 kān 灯 dēng 孤 gū 影 yǐng 下 xià , , 声 shēng 声 shēng 唤 huàn 起 qǐ 铁 tiě 肝 gān 肠 cháng 。 。
秋钟。明代。释古荫。露浓云重漏初长,一点寒钟出上方。 松鹤醒回潭底梦,野猿惊破岭头霜。 悠扬暗度随秋水,濩落频惊在夜凉。 最是龛灯孤影下,声声唤起铁肝肠。