安 ān 化 huà 闻 wén 叠 dié 江 jiāng 伯 bó 兄 xiōng 讣 fù - - 庞 páng 尚 shàng 鹏 péng
夜 yè 静 jìng 乌 wū 啼 tí 霜 shuāng 满 mǎn 林 lín , , 月 yuè 斜 xié 香 xiāng 冷 lěng 漏 lòu 声 shēng 沉 chén 。 。
诗 shī 书 shū 已 yǐ 负 fù 青 qīng 云 yún 梦 mèng , , 鬼 guǐ 女 nǚ 应 yīng 怜 lián 白 bái 发 fà 心 xīn 。 。
长 cháng 信 xìn 江 jiāng 山 shān 流 liú 水 shuǐ 远 yuǎn , , 那 nà 堪 kān 风 fēng 雨 yǔ 落 luò 花 huā 深 shēn 。 。
边 biān 庭 tíng 独 dú 下 xià 灯 dēng 前 qián 泪 lèi , , 愁 chóu 听 tīng 胡 hú 笳 jiā 杂 zá 暮 mù 砧 zhēn 。 。
安化闻叠江伯兄讣。明代。庞尚鹏。夜静乌啼霜满林,月斜香冷漏声沉。 诗书已负青云梦,鬼女应怜白发心。 长信江山流水远,那堪风雨落花深。 边庭独下灯前泪,愁听胡笳杂暮砧。