落 luò 齿 chǐ 吟 yín - - 释 shì 函 hán 是 shì
食 shí 笋 sǔn 忽 hū 落 luò 齿 chǐ , , 方 fāng 知 zhī 非 fēi 壮 zhuàng 年 nián 。 。
人 rén 生 shēng 愁 chóu 渐 jiàn 老 lǎo , , 吾 wú 道 dào 乐 lè 其 qí 天 tiān 。 。
岁 suì 月 yuè 忙 máng 中 zhōng 过 guò , , 沧 cāng 桑 sāng 梦 mèng 里 lǐ 迁 qiān 。 。
一 yī 杯 bēi 清 qīng 茗 míng 罢 bà , , 吟 yín 啸 xiào 自 zì 便 pián 便 pián 。 。
落齿吟。明代。释函是。食笋忽落齿,方知非壮年。 人生愁渐老,吾道乐其天。 岁月忙中过,沧桑梦里迁。 一杯清茗罢,吟啸自便便。