哀 āi 挽 wǎn 诗 shī - - 王 wáng 庭 tíng 圭 guī
我 wǒ 家 jiā 群 qún 从 cóng 有 yǒu 封 fēng 胡 hú , , 潇 xiāo 洒 sǎ 如 rú 君 jūn 更 gèng 隐 yǐn 居 jū 。 。
岂 qǐ 但 dàn 开 kāi 轩 xuān 隐 yǐn 松 sōng 竹 zhú , , 能 néng 令 lìng 满 mǎn 屋 wū 贮 zhù 图 tú 书 shū 。 。
朱 zhū 栏 lán 手 shǒu 植 zhí 花 huā 犹 yóu 在 zài , , 黄 huáng 叶 yè 风 fēng 飘 piāo 日 rì 已 yǐ 疏 shū 。 。
触 chù 目 mù 自 zì 然 rán 堪 kān 痛 tòng 哭 kū , , 不 bù 胜 shèng 清 qīng 泪 lèi 湿 shī 衣 yī 裾 jū 。 。
哀挽诗。宋代。王庭圭。我家群从有封胡,潇洒如君更隐居。 岂但开轩隐松竹,能令满屋贮图书。 朱栏手植花犹在,黄叶风飘日已疏。 触目自然堪痛哭,不胜清泪湿衣裾。