赠 zèng 别 bié 澹 dàn 归 guī 和 hé 尚 shàng - - 王 wáng 广 guǎng 心 xīn
身 shēn 世 shì 飘 piāo 零 líng 梦 mèng 屡 lǚ 更 gèng , , 云 yún 山 shān 只 zhǐ 抵 dǐ 一 yī 尘 chén 轻 qīng 。 。
曾 céng 求 qiú 铁 tiě 汉 hàn 楼 lóu 边 biān 死 sǐ , , 偶 ǒu 向 xiàng 金 jīn 吾 wú 杖 zhàng 底 dǐ 生 shēng 。 。
野 yě 寺 sì 梅 méi 花 huā 窗 chuāng 窈 yǎo 窕 tiǎo , , 空 kōng 林 lín 杜 dù 宇 yǔ 路 lù 凄 qī 清 qīng 。 。
谁 shuí 怜 lián 海 hǎi 鹤 hè 心 xīn 无 wú 系 xì , , 又 yòu 挂 guà 蒲 pú 团 tuán 得 de 得 de 行 xíng 。 。
赠别澹归和尚。清代。王广心。身世飘零梦屡更,云山只抵一尘轻。 曾求铁汉楼边死,偶向金吾杖底生。 野寺梅花窗窈窕,空林杜宇路凄清。 谁怜海鹤心无系,又挂蒲团得得行。