寿 shòu 继 jì 起 qǐ 和 hé 尚 shàng - - 吴 wú 伟 wěi 业 yè
故 gù 山 shān 东 dōng 望 wàng 路 lù 微 wēi 茫 máng , , 讲 jiǎng 树 shù 秋 qiū 风 fēng 老 lǎo 着 zhe 霜 shuāng 。 。
不 bù 羡 xiàn 紫 zǐ 衣 yī 夸 kuā 妙 miào 相 xiāng , , 惟 wéi 凭 píng 白 bái 足 zú 遍 biàn 诸 zhū 方 fāng 。 。
随 suí 云 yún 舒 shū 卷 juàn 身 shēn 兼 jiān 杖 zhàng , , 与 yǔ 月 yuè 空 kōng 明 míng 诗 shī 一 yī 囊 náng 。 。
台 tái 顶 dǐng 最 zuì 高 gāo 三 sān 万 wàn 丈 zhàng , , 道 dào 人 rén 心 xīn 在 zài 赤 chì 城 chéng 梁 liáng 。 。
寿继起和尚。清代。吴伟业。故山东望路微茫,讲树秋风老着霜。 不羡紫衣夸妙相,惟凭白足遍诸方。 随云舒卷身兼杖,与月空明诗一囊。 台顶最高三万丈,道人心在赤城梁。