重 zhòng 和 hé 阮 ruǎn 亭 tíng 迷 mí 楼 lóu 怀 huái 古 gǔ 其 qí 二 èr - - 吴 wú 绮 qǐ
总 zǒng 是 shì 繁 fán 华 huá 迹 jī 易 yì 荒 huāng , , 台 tái 边 biān 秋 qiū 露 lù 湿 shī 荷 hé 裳 shang 。 。
风 fēng 光 guāng 处 chǔ 处 chù 花 huā 埋 mái 雨 yǔ , , 春 chūn 色 sè 年 nián 年 nián 草 cǎo 满 mǎn 冈 gāng 。 。
千 qiān 步 bù 画 huà 栏 lán 人 rén 事 shì 改 gǎi , , 一 yī 声 shēng 金 jīn 磬 qìng 客 kè 心 xīn 凉 liáng 。 。
可 kě 怜 lián 怀 huái 古 gǔ 情 qíng 多 duō 少 shǎo , , 费 fèi 尽 jǐn 诗 shī 人 rén 百 bǎi 结 jié 肠 cháng 。 。
重和阮亭迷楼怀古 其二。清代。吴绮。总是繁华迹易荒,台边秋露湿荷裳。 风光处处花埋雨,春色年年草满冈。 千步画栏人事改,一声金磬客心凉。 可怜怀古情多少,费尽诗人百结肠。