秦 qín 淮 huái 有 yǒu 感 gǎn 其 qí 一 yī - - 吴 wú 绮 qǐ
雪 xuě 静 jìng 飘 piāo 衣 yī 又 yòu 几 jǐ 时 shí , , 凤 fèng 城 chéng 春 chūn 树 shù 碧 bì 参 cēn 差 cī 。 。
玉 yù 笙 shēng 凄 qī 恻 cè 谁 shuí 能 néng 听 tīng , , 宝 bǎo 剑 jiàn 横 héng 陈 chén 别 bié 有 yǒu 期 qī 。 。
露 lù 下 xià 青 qīng 枫 fēng 长 zhǎng 落 luò 叶 yè , , 春 chūn 归 guī 红 hóng 豆 dòu 已 yǐ 无 wú 枝 zhī 。 。
晓 xiǎo 风 fēng 残 cán 月 yuè 江 jiāng 南 nán 岸 àn , , 柳 liǔ 七 qī 空 kōng 填 tián 绝 jué 妙 miào 词 cí 。 。
秦淮有感 其一。清代。吴绮。雪静飘衣又几时,凤城春树碧参差。 玉笙凄恻谁能听,宝剑横陈别有期。 露下青枫长落叶,春归红豆已无枝。 晓风残月江南岸,柳七空填绝妙词。