赋 fù 得 dé 四 sì 月 yuè 清 qīng 和 hé 雨 yǔ 乍 zhà 晴 qíng - - 吴 wú 绮 qǐ
春 chūn 风 fēng 欲 yù 尽 jǐn 楝 liàn 花 huā 香 xiāng , , 海 hǎi 燕 yàn 衔 xián 泥 ní 入 rù 射 shè 堂 táng 。 。
微 wēi 雨 yǔ 洒 sǎ 红 hóng 成 chéng 径 jìng 路 lù , , 新 xīn 阴 yīn 分 fēn 碧 bì 到 dào 衣 yī 裳 shang 。 。
江 jiāng 山 shān 对 duì 酒 jiǔ 逢 féng 高 gāo 会 huì , , 樱 yīng 笋 sǔn 行 xíng 厨 chú 忆 yì 故 gù 乡 xiāng 。 。
最 zuì 爱 ài 夜 yè 深 shēn 清 qīng 影 yǐng 乱 luàn , , 一 yī 轮 lún 明 míng 月 yuè 照 zhào 绳 shéng 床 chuáng 。 。
赋得四月清和雨乍晴。清代。吴绮。春风欲尽楝花香,海燕衔泥入射堂。 微雨洒红成径路,新阴分碧到衣裳。 江山对酒逢高会,樱笋行厨忆故乡。 最爱夜深清影乱,一轮明月照绳床。