化 huà 茂 mào 上 shàng 人 rén 招 zhāo 同 tóng 族 zú 兄 xiōng 饮 yǐn 青 qīng 弋 yì 山 shān 房 fáng - - 姚 yáo 燮 xiè
壁 bì 苔 tái 涂 tú 抹 mǒ 满 mǎn 经 jīng 檠 qíng , , 阶 jiē 草 cǎo 离 lí 披 pī 卧 wò 石 shí 罂 yīng 。 。
酒 jiǔ 味 wèi 暗 àn 搀 chān 林 lín 气 qì 涩 sè , , 雁 yàn 行 háng 遥 yáo 界 jiè 乱 luàn 山 shān 平 píng 。 。
饱 bǎo 持 chí 佛 fó 偈 jì 参 cān 梅 méi 熟 shú , , 静 jìng 得 dé 渔 yú 歌 gē 送 sòng 水 shuǐ 声 shēng 。 。
妙 miào 悟 wù 多 duō 从 cóng 芜 wú 秽 huì 出 chū , , 不 bù 须 xū 洁 jié 地 dì 始 shǐ 光 guāng 明 míng 。 。
化茂上人招同族兄饮青弋山房。清代。姚燮。壁苔涂抹满经檠,阶草离披卧石罂。 酒味暗搀林气涩,雁行遥界乱山平。 饱持佛偈参梅熟,静得渔歌送水声。 妙悟多从芜秽出,不须洁地始光明。