重 zhòng 至 zhì 洋 yáng 川 chuān 书 shū 院 yuàn - - 洪 hóng 亮 liàng 吉 jí
依 yī 然 rán 林 lín 鸟 niǎo 唤 huàn 春 chūn 风 fēng , , 三 sān 面 miàn 晴 qíng 窗 chuāng 落 luò 采 cǎi 虹 hóng 。 。
采 cǎi 药 yào 僮 tóng 归 guī 青 qīng 嶂 zhàng 外 wài , , 著 zhù 书 shū 人 rén 老 lǎo 白 bái 云 yún 中 zhōng 。 。
东 dōng 山 shān 未 wèi 肯 kěn 随 suí 安 ān 石 shí , , 北 běi 海 hǎi 凭 píng 谁 shuí 问 wèn 孔 kǒng 融 róng 。 。
衰 shuāi 病 bìng 渐 jiàn 将 jiāng 忘 wàng 世 shì 事 shì , , 经 jīng 旬 xún 不 bù 更 gēng 展 zhǎn 邮 yóu 筒 tǒng 。 。
重至洋川书院。清代。洪亮吉。依然林鸟唤春风,三面晴窗落采虹。 采药僮归青嶂外,著书人老白云中。 东山未肯随安石,北海凭谁问孔融。 衰病渐将忘世事,经旬不更展邮筒。