和 hé 白 bái 香 xiāng 亭 tíng 留 liú 别 bié 原 yuán 韵 yùn - - 耿 gěng 苍 cāng 龄 líng
春 chūn 水 shuǐ 绿 lǜ 波 bō 春 chūn 日 rì 迟 chí , , 频 pín 年 nián 相 xiāng 隔 gé 更 gèng 相 xiāng 思 sī 。 。
清 qīng 泉 quán 明 míng 月 yuè 王 wáng 维 wéi 画 huà , , 渭 wèi 树 shù 江 jiāng 云 yún 杜 dù 甫 fǔ 诗 shī 。 。
父 fù 老 lǎo 犹 yóu 传 chuán 悬 xuán 晓 xiǎo 镜 jìng , , 故 gù 人 rén 空 kōng 说 shuō 涤 dí 吟 yín 卮 zhī 。 。
迁 qiān 乔 qiáo 此 cǐ 去 qù 长 zhǎng 如 rú 愿 yuàn , , 惭 cán 愧 kuì 吴 wú 侬 nóng 两 liǎng 鬓 bìn 丝 sī 。 。
和白香亭留别原韵。清代。耿苍龄。春水绿波春日迟,频年相隔更相思。 清泉明月王维画,渭树江云杜甫诗。 父老犹传悬晓镜,故人空说涤吟卮。 迁乔此去长如愿,惭愧吴侬两鬓丝。