闻 wén 河 hé 南 nán 水 shuǐ 灾 zāi - - 张 zhāng 鹏 péng 翮 hé
来 lái 宾 bīn 鸿 hóng 雁 yàn 叫 jiào 天 tiān 涯 yá , , 一 yī 片 piàn 轻 qīng 霜 shuāng 菊 jú 未 wèi 花 huā 。 。
满 mǎn 地 dì 凄 qī 凉 liáng 谁 shuí 乐 lè 土 tǔ , , 百 bǎi 年 nián 欢 huān 会 huì 几 jǐ 人 rén 家 jiā ? ?
高 gāo 秋 qiū 木 mù 落 luò 青 qīng 山 shān 瘦 shòu , , 野 yě 水 shuǐ 舟 zhōu 横 héng 落 luò 日 rì 斜 xié 。 。
不 bù 敢 gǎn 登 dēng 高 gāo 凭 píng 北 běi 望 wàng , , 太 tài 行 xíng 云 yún 尽 jǐn 易 yì 兴 xìng 嗟 jiē ! !
闻河南水灾。清代。张鹏翮。来宾鸿雁叫天涯,一片轻霜菊未花。 满地凄凉谁乐土,百年欢会几人家? 高秋木落青山瘦,野水舟横落日斜。 不敢登高凭北望,太行云尽易兴嗟!