赋 fù 得 dé 老 lǎo 树 shù 着 zhuó 花 huā 无 wú 丑 chǒu 枝 zhī - - 常 cháng 纪 jì
老 lǎo 树 shù 妍 yán 于 yú 丑 chǒu , , 新 xīn 花 huā 不 bù 断 duàn 生 shēng 。 。
疏 shū 枝 zhī 宜 yí 冷 lěng 艳 yàn , , 劲 jìn 气 qì 发 fā 春 chūn 荣 róng 。 。
柔 róu 冶 yě 愁 chóu 风 fēng 雨 yǔ , , 山 shān 川 chuān 见 jiàn 性 xìng 灵 líng 。 。
广 guǎng 平 píng 能 néng 作 zuò 赋 fù , , 铁 tiě 干 gàn 有 yǒu 菁 jīng 英 yīng 。 。
赋得老树着花无丑枝。清代。常纪。老树妍于丑,新花不断生。 疏枝宜冷艳,劲气发春荣。 柔冶愁风雨,山川见性灵。 广平能作赋,铁干有菁英。