春 chūn 感 gǎn 次 cì 伯 bó 兄 xiōng 镜 jìng 云 yún 韵 yùn - - 曹 cáo 俊 jùn
羁 jī 人 rén 随 suí 处 chù 念 niàn 家 jiā 山 shān , , 月 yuè 冷 lěng 荒 huāng 原 yuán 梦 mèng 度 dù 关 guān 。 。
野 yě 草 cǎo 远 yuǎn 连 lián 新 xīn 水 shuǐ 绿 lǜ , , 夕 xī 阳 yáng 斜 xié 照 zhào 乱 luàn 峰 fēng 殷 yīn 。 。
莺 yīng 啼 tí 故 gù 国 guó 春 chūn 无 wú 主 zhǔ , , 客 kè 到 dào 新 xīn 亭 tíng 泪 lèi 自 zì 潸 shān 。 。
风 fēng 景 jǐng 不 bù 堪 kān 回 huí 首 shǒu 望 wàng , , 只 zhǐ 凭 píng 杯 bēi 酒 jiǔ 洗 xǐ 愁 chóu 颜 yán 。 。
春感次伯兄镜云韵。清代。曹俊。羁人随处念家山,月冷荒原梦度关。 野草远连新水绿,夕阳斜照乱峰殷。 莺啼故国春无主,客到新亭泪自潸。 风景不堪回首望,只凭杯酒洗愁颜。