春 chūn 雹 báo 折 zhé 盆 pén 梅 méi 感 gǎn 赋 fù - - 许 xǔ 传 chuán 霈 pèi
同 tóng 经 jīng 霜 shuāng 雪 xuě 耐 nài 时 shí 艰 jiān , , 历 lì 尽 jìn 崎 qí 岖 qū 东 dōng 浙 zhè 山 shān 。 。
岂 qǐ 料 liào 冰 bīng 珠 zhū 翻 fān 碧 bì 海 hǎi , , 顿 dùn 教 jiào 仙 xiān 骨 gǔ 老 lǎo 朱 zhū 颜 yán 。 。
香 xiāng 魂 hún 未 wèi 断 duàn 应 yīng 来 lái 复 fù , , 云 yún 洞 dòng 留 liú 缘 yuán 空 kōng 自 zì 还 hái 。 。
毕 bì 竟 jìng 天 tiān 工 gōng 神 shén 守 shǒu 护 hù , , 不 bù 令 lìng 凡 fán 艳 yàn 落 luò 人 rén 间 jiān 。 。
春雹折盆梅感赋。清代。许传霈。同经霜雪耐时艰,历尽崎岖东浙山。 岂料冰珠翻碧海,顿教仙骨老朱颜。 香魂未断应来复,云洞留缘空自还。 毕竟天工神守护,不令凡艳落人间。