和 hé 汪 wāng 芗 xiāng 圃 pǔ 丈 zhàng 甲 jiǎ 寅 yín 元 yuán 日 rì 题 tí 门 mén 韵 yùn - - 冯 féng 宬 chéng
地 dì 僻 pì 真 zhēn 教 jiào 远 yuǎn 市 shì 嚣 xiāo , , 何 hé 曾 céng 爆 bào 竹 zhú 听 tīng 终 zhōng 宵 xiāo 。 。
年 nián 随 suí 马 mǎ 齿 chǐ 骎 qīn 骎 qīn 长 zhǎng , , 事 shì 共 gòng 鸿 hóng 泥 ní 渐 jiàn 渐 jiàn 消 xiāo 。 。
是 shì 处 chù 朝 cháo 正 zhèng 沸 fèi 车 chē 马 mǎ , , 何 hé 人 rén 曲 qū 宴 yàn 隔 gé 云 yún 霄 xiāo 。 。
无 wú 端 duān 振 zhèn 触 chù 春 chūn 明 míng 梦 mèng , , 如 rú 此 cǐ 韶 sháo 光 guāng 度 dù 寂 jì 寥 liáo 。 。
和汪芗圃丈甲寅元日题门韵。清代。冯宬。地僻真教远市嚣,何曾爆竹听终宵。 年随马齿骎骎长,事共鸿泥渐渐消。 是处朝正沸车马,何人曲宴隔云霄。 无端振触春明梦,如此韶光度寂寥。