仿 fǎng 元 yuán 人 rén 东 dōng 阳 yáng 十 shí 咏 yǒng 其 qí 七 qī 废 fèi 檠 qíng - - 郑 zhèng 用 yòng 锡 xī
风 fēng 雨 yǔ 荒 huāng 鸡 jī 破 pò 屋 wū 天 tiān , , 曾 céng 同 tóng 不 bù 寐 mèi 对 duì 青 qīng 毡 zhān 。 。
照 zhào 人 rén 欢 huān 乐 lè 原 yuán 关 guān 福 fú , , 阅 yuè 尽 jǐn 光 guāng 阴 yīn 亦 yì 可 kě 怜 lián 。 。
墙 qiáng 角 jiǎo 何 hé 心 xīn 甘 gān 弃 qì 置 zhì , , 儿 ér 时 shí 有 yǒu 味 wèi 最 zuì 缠 chán 绵 mián 。 。
如 rú 何 hé 饥 jī 鼠 shǔ 残 cán 膏 gāo 恋 liàn , , 懒 lǎn 上 shàng 华 huá 堂 táng 玳 dài 瑁 mào 筵 yán 。 。
仿元人东阳十咏 其七 废檠。清代。郑用锡。风雨荒鸡破屋天,曾同不寐对青毡。 照人欢乐原关福,阅尽光阴亦可怜。 墙角何心甘弃置,儿时有味最缠绵。 如何饥鼠残膏恋,懒上华堂玳瑁筵。