冬 dōng 夜 yè 耿 gěng 拾 shí 遗 yí 王 wáng 秀 xiù 才 cái 就 jiù 宿 sù 因 yīn 伤 shāng 故 gù 人 rén - - 司 sī 空 kōng 曙 shǔ
旧 jiù 时 shí 闻 wén 笛 dí 泪 lèi , , 今 jīn 夜 yè 重 zhòng 沾 zhān 衣 yī 。 。
方 fāng 恨 hèn 同 tóng 人 rén 少 shǎo , , 何 hé 堪 kān 相 xiāng 见 jiàn 稀 xī 。 。
竹 zhú 烟 yān 凝 níng 涧 jiàn 壑 hè , , 林 lín 雪 xuě 似 shì 芳 fāng 菲 fēi 。 。
多 duō 谢 xiè 劳 láo 车 chē 马 mǎ , , 应 yīng 怜 lián 独 dú 掩 yǎn 扉 fēi 。 。
冬夜耿拾遗王秀才就宿因伤故人。唐代。司空曙。旧时闻笛泪,今夜重沾衣。 方恨同人少,何堪相见稀。 竹烟凝涧壑,林雪似芳菲。 多谢劳车马,应怜独掩扉。