姜 jiāng 女 nǚ 祠 cí 和 hé 壁 bì 间 jiān 韵 yùn - - 戴 dài 亨 hēng
嵯 cuó 峨 é 片 piàn 石 shí 对 duì 秦 qín 城 chéng , , 千 qiān 古 gǔ 存 cún 亡 wáng 动 dòng 远 yuǎn 情 qíng 。 。
过 guò 客 kè 谩 mán 深 shēn 姜 jiāng 女 nǚ 恨 hèn , , 芳 fāng 名 míng 翻 fān 幸 xìng 祖 zǔ 龙 lóng 成 chéng 。 。
山 shān 雄 xióng 绝 jué 塞 sāi 当 dāng 祠 cí 落 luò , , 海 hǎi 卷 juǎn 洪 hóng 涛 tāo 到 dào 岸 àn 平 píng 。 。
瞻 zhān 罢 bà 出 chū 门 mén 频 pín 叹 tàn 息 xī , , 贞 zhēn 魂 hún 缥 piāo 缈 miǎo 望 wàng 中 zhōng 生 shēng 。 。
姜女祠和壁间韵。清代。戴亨。嵯峨片石对秦城,千古存亡动远情。 过客谩深姜女恨,芳名翻幸祖龙成。 山雄绝塞当祠落,海卷洪涛到岸平。 瞻罢出门频叹息,贞魂缥缈望中生。