白 bái 梅 méi 诗 shī 其 qí 一 yī - - 释 shì 敬 jìng 安 ān
了 le 与 yú 人 rén 境 jìng 绝 jué , , 寒 hán 山 shān 也 yě 自 zì 荣 róng 。 。
孤 gū 烟 yān 淡 dàn 将 jiāng 夕 xī , , 微 wēi 月 yuè 照 zhào 还 hái 明 míng 。 。
空 kōng 际 jì 若 ruò 无 wú 影 yǐng , , 香 xiāng 中 zhōng 如 rú 有 yǒu 情 qíng 。 。
素 sù 心 xīn 正 zhèng 宜 yí 此 cǐ , , 聊 liáo 用 yòng 慰 wèi 平 píng 生 shēng 。 。
白梅诗其一。清代。释敬安。了与人境绝,寒山也自荣。 孤烟淡将夕,微月照还明。 空际若无影,香中如有情。 素心正宜此,聊用慰平生。