著 zhe 存 cún 亭 tíng - - 叶 yè 适 shì
驯 xún 乌 wū 得 dé 食 shí 常 cháng 好 hǎo 鸣 míng , , 灵 líng 茅 máo 无 wú 种 zhǒng 还 hái 自 zì 生 shēng 。 。
魂 hún 浮 fú 魄 pò 散 sàn 莽 mǎng 何 hé 极 jí , , 耿 gěng 若 ruò 有 yǒu 见 jiàn 悲 bēi 难 nán 平 píng 。 。
山 shān 脉 mài 迢 tiáo 迢 tiáo 绣 xiù 峰 fēng 住 zhù , , 墓 mù 气 qì 腾 téng 腾 téng 缕 lǚ 云 yún 去 qù 。 。
蛟 jiāo 人 rén 抱 bào 宝 bǎo 夜 yè 出 chū 游 yóu , , 指 zhǐ 点 diǎn 今 jīn 来 lái 著 zhe 亭 tíng 处 chù 。 。
著存亭。宋代。叶适。驯乌得食常好鸣,灵茅无种还自生。 魂浮魄散莽何极,耿若有见悲难平。 山脉迢迢绣峰住,墓气腾腾缕云去。 蛟人抱宝夜出游,指点今来著亭处。