露 lù 星 xīng 亭 tíng - - 叶 yè 适 shì
斗 dòu 杓 biāo 点 diǎn 翠 cuì 为 wèi 此 cǐ 城 chéng , , 四 sì 郊 jiāo 环 huán 拱 gǒng 来 lái 遥 yáo 青 qīng 。 。
知 zhī 君 jūn 欲 yù 览 lǎn 众 zhòng 山 shān 小 xiǎo , , 取 qǔ 塼 zhuān 磨 mó 就 jiù 天 tiān 上 shàng 亭 tíng 。 。
身 shēn 心 xīn 合 hé 于 yú 高 gāo 处 chù 著 zhe , , 万 wàn 象 xiàng 不 bù 语 yǔ 森 sēn 凑 còu 泊 pō 。 。
古 gǔ 今 jīn 日 rì 色 sè 递 dì 浅 qiǎn 深 shēn , , 志 zhì 士 shì 可 kě 惜 xī 虚 xū 光 guāng 阴 yīn 。 。
露星亭。宋代。叶适。斗杓点翠为此城,四郊环拱来遥青。 知君欲览众山小,取塼磨就天上亭。 身心合于高处著,万象不语森凑泊。 古今日色递浅深,志士可惜虚光阴。