太 tài 平 píng 寺 sì 尘 chén 外 wài 闲 xián 题 tí - - 朱 zhū 复 fù 之 zhī
高 gāo 树 shù 青 qīng 圆 yuán 不 bú 见 jiàn 天 tiān , , 小 xiǎo 风 fēng 微 wēi 动 dòng 竹 zhú 梢 shāo 偏 piān 。 。
衣 yī 涵 hán 空 kōng 翠 cuì 元 yuán 无 wú 雨 yǔ , , 庭 tíng 閟 bì 馀 yú 声 shēng 独 dú 有 yǒu 蝉 chán 。 。
老 lǎo 去 qù 此 cǐ 心 xīn 无 wú 所 suǒ 住 zhù , , 向 xiàng 来 lái 我 wǒ 见 jiàn 不 bù 须 xū 先 xiān 。 。
狂 kuáng 吟 yín 但 dàn 过 guò 寒 hán 山 shān 子 zǐ , , 荐 jiàn 得 dé 腾 téng 腾 téng 一 yī 味 wèi 禅 chán 。 。
太平寺尘外闲题。宋代。朱复之。高树青圆不见天,小风微动竹梢偏。 衣涵空翠元无雨,庭閟馀声独有蝉。 老去此心无所住,向来我见不须先。 狂吟但过寒山子,荐得腾腾一味禅。